Xin lỗi con – thiên thần của mẹ


“Thương từ khi thai nghén trong lòng
Mấy nắng sớm chiều mưa ròng
Chín tháng so chín năm, thương nhớ khôn cùng”


Ngày ấy, với mẹ mọi thứ không chỉ là sự bắt đầu, đi kèm đó là những khó khăn và nhiều thử thách. Dường như, mọi cung bậc cảm xúc đều đến bên mẹ, lo lắng có, mong đợi có và hồi hộp cũng có. Rồi mọi thứ cam go dần qua đi nhường chỗ cho niềm vui sướng chưa từng thấy khi Mẹ cầm kết quả xét nghiệm trong tay: một mầm sống đã nảy chồi. Mọi thứ với mẹ như một phép màu nhiệm, từ ngày con chỉ là một tế bào tí hon, và giờ đây con đã có thể mạnh mẽ vượt qua mọi cửa ải với khát khao hy vọng sống của chính mình – con yêu.

Ngày mẹ cảm nhận được con cũng đã đến!
Mang thai lần đầu tiên, Mẹ mong đợi cú đạp đầu đời của con. Theo lịch hẹn, Mẹ đến gặp và hỏi Bác Sĩ 3000 câu hỏi vì sao. Mẹ biết rằng, con vẫn còn bé xíu, nhưng chắc con cũng muốn báo cho Mẹ rằng con vẫn ổn phải không?
Rồi buổi sáng nọ thật đẹp, ánh nắng như rót những tia sáng mật ngọt xuyên qua từng tán lá, chiếu vào ô cửa. Những giọt sương sớm vẫn còn long lanh trên cành lá.
Bé vẫn phát triển bình thường.
Câu nói của Bác Sĩ khiến Mẹ bỗng thấy nhẹ lòng… Mẹ tò mò khuôn mặt đôi mắt, hàng mi con thế nào. Mẹ kể về những lần con đạp, cứ như con đang tập võ trong bụng mẹ vậy, về niềm vui trong ánh mắt Ba. Trong ánh mắt tràn yêu thương đó, có những niềm vui pha lẫn nỗi niềm muốn bảo bọc cuộc đời con. Con ngoan, bằng một điều kỳ diệu nào đó, con đã đến bên Mẹ và xoa dịu mọi khó khăn trong cuộc đời Mẹ.
     

“Bao ngày Mẹ ngóng, bao ngày Mẹ trông
Bao ngày Mẹ mong con chào đời
Ấp trong đáy lòng, có chăng tiếng cười
 Của một hài nhi đang lớn dần?”
Rồi cũng đến ngày con cất tiếng khóc chào đời.


Mẹ nghĩ rằng khoảnh khắc con nằm ngoan trên ngực, mẹ rơi những giọt nước mắt hạnh phúc thấm đẫm tình yêu mẹ dành cho con. Nhưng sự thật đã không như tưởng tượng của mẹ, mẹ và con mỗi người một phòng khác nhau. Nhìn những người mẹ khác ôm con mình trong tay, mà mẹ như đứt hết ruột gan. Mẹ cứ tự hỏi. Tại sao? Mẹ không như bao người mẹ khác được cảm nhận sự thiêng liêng cao cả của tình mẫu tử.
Con yêu à !
Mẹ xin lỗi con – Thiên thần nhỏ của mẹ !
Mẹ không thể tự tay chăm sóc con, không thể cho con bú, không ôm ấp được con.
Con cũng không được như bao đứa trẻ khác !
Chúng ta thật đặc biệt !
Nhưng “Mẹ con mình sẽ cùng cố gắng vượt qua tất cả những năm tháng khó khăn, vất vả này nhé. Phải cố gắng, dù trời đất có sụp xuống mẹ vẫn yêu con hơn chính mạng sống của mình”.
Con yêu của mẹ ! Mẹ đã khóc rất nhiều và hơn thế, mẹ thương con của mẹ vô cùng.
Con biết không ?
Con đã chào đời gần 2 tháng rồi. Mẹ đã vô cùng hạnh phúc khi lần đầu được bế con trên tay, nhìn con bé xíu, đôi mắt mở to nhìn mẹ. Từ đó đến nay, mọi tủi hờn trong mẹ dường như tan biến hết, thay vào đó là tình yêu vô bờ bến dành cho con. Nhưng chưa được bao phút mẹ đã mệt nên không bế được con nữa, dẫu mẹ rất muốn, rất muốn được bế con lâu hơn và nhiều hơn thế nữa.
Nhưng mẹ tin được sự chia sẻ, động viên, sự quan tâm của ba con và rất nhiều người dành cho mẹ. Mẹ sẽ nhanh chóng phục hồi sức khỏe để chăm sóc con được tốt hơn.
Ngước lên nhìn bầu trời thu xanh thẳm. Một làn gió nhẹ cuốn trôi những bóng mây lơ lửng. Loài họa mi đang ríu rít kêu nhau về tổ. Một đôi mắt đang ưu tư nhìn cuộc đời, đợi nắng hong khô giọt nước mắt, …

“Mẹ chợt tỉnh giấc, và Mẹ nhìn thấy
Con Mẹ vẫn bé như thiên thần
Thấy con khóc oà, mắt Mẹ lệ nhoà
Cám ơn vì con đến bên Mẹ.”


#Tríchnguồn: 
#NhậtKýCủaMẹ. #STNguyễnVănChung
#MẹYêuCon. #STNguyễnVănTý

You cannot copy content of this page

WordPress Lightbox
Hotline: 0933 257 004